Legend of Kage – Những ngày trèo cây cứu công chúa không biết mệt
Có một trò chơi mà chỉ cần nhắc tên thôi, bao nhiêu hình ảnh tuổi thơ lại ùa về, đó là Legend of Kage – hay tụi nhỏ chúng tôi ngày ấy gọi giản dị là "game ninja leo cây".
Chẳng cần cốt truyện phức tạp, chẳng cần đồ họa cầu kỳ, Legend of Kage đưa chúng tôi vào vai một cậu ninja bé nhỏ, với chiếc áo đỏ rực như ngọn lửa, và đôi chân có thể nhảy cao đến mức tưởng chừng như đạp cả vào bầu trời. Chiếc điện tử bốn nút cũ kỹ, tiếng bấm lọc cọc, màn hình tivi lòe loẹt xưa kia, chính là cánh cổng dẫn lối để bước vào khu rừng pixel nhiệm màu ấy.
Trong Legend of Kage, nhân vật chính - chàng ninja Kage, có nhiệm vụ giải cứu công chúa Kiri đang bị bọn ác nhân bắt cóc. Mọi thứ bắt đầu từ một khu rừng bạt ngàn lá xanh. Những thân cây cao vút thẳng lên tận mây trời, những tán lá xào xạc trước gió, và trong không gian ấy, kẻ thù lúc ẩn lúc hiện, như những cái bóng ám ảnh không dứt. Kage không có vũ khí tối tân, chỉ có một thanh kiếm katana và những chiếc phi tiêu luôn sẵn sàng. Nhưng như thế đã quá đủ, vì sức mạnh của cậu nằm ở sự nhanh nhẹn và tinh thần bất khuất.
Cảm giác điều khiển Kage nhảy từ thân cây này sang thân cây khác là một trải nghiệm lạ kỳ. Mỗi cú nhảy dường như bất chấp trọng lực, kéo dài qua cả màn hình, cho người chơi cái cảm giác lâng lâng như đang bay thực sự. Mỗi nhát kiếm vung ra đều kèm theo âm thanh "soạt" vui tai, mỗi lần ném phi tiêu lại như một phát súng vào lũ ác quỷ đang lăm le quanh mình. Khi kẻ thù xuất hiện, ta vội vàng phản xạ: né tránh, nhảy lên cao, ném phi tiêu loạn xạ trong hy vọng trúng được một tên trước khi chúng áp sát.
Ấy vậy mà không ít lần, chỉ một mũi tên vô tình từ đâu bay tới cũng đủ để Kage gục ngã ngay tức khắc. Legend of Kage không có thanh máu, cũng chẳng cho người chơi cơ hội thứ hai. Một lần sai lầm là đồng nghĩa với việc phải bắt đầu lại từ đầu. Chính sự tàn nhẫn này lại khiến cho mỗi lần tiến sâu thêm được một chút trong game, người chơi đều cảm thấy một niềm kiêu hãnh khó tả.
Tôi còn nhớ những buổi chiều ngồi bệt trên nền xi măng, tay cầm chặt chiếc tay cầm nhựa nóng bức, mắt dán vào màn hình tivi. Thỉnh thoảng, khi đang hăng máu leo trèo cứu công chúa, băng game dở chứng, hình ảnh nhòe nhoẹt rồi treo cứng lại. Thế là vội vàng tháo băng ra, thổi phù phù như thổi lá bay, lau lau phần đồng tiếp xúc vào ống quần, rồi cắm lại, mong sao nhân vật Kage không bị "kỳ đà cản mũi" giữa chừng. Nghe thì ngây thơ, nhưng cái hành động thổi băng đó, với bọn trẻ tụi tôi, cứ như một thứ phép thuật thiêng liêng.
Những trận chiến trong Legend of Kage chẳng hề dễ dàng. Mỗi lần cứu được công chúa, người chơi mừng húm tưởng đã xong xuôi, ai dè đâu game lại tiếp tục với màn mới, kẻ địch đông hơn, nhanh hơn và hiểm hóc hơn. Thậm chí có lần, tôi cứu công chúa đến ba bận mà game vẫn không chịu "thả", cứ thế mà vắt kiệt sức chịu đựng của một đứa trẻ mê game.
Điều đặc biệt ở Legend of Kage còn nằm ở không gian game. Khác với nhiều trò chơi khác cùng thời vốn chỉ cuộn theo chiều ngang, Legend of Kage cho phép người chơi di chuyển cả lên cao lẫn xuống thấp, tạo nên một thế giới "rừng cây ba chiều" rộng mở. Trong khu rừng đó, tiếng lá xào xạc, tiếng phi tiêu vun vút, tiếng chém kiếm lách cách như bản hòa tấu hỗn độn của tuổi thơ.
Có những buổi, tụi tôi cùng tụ lại nhà thằng bạn có chiếc điện tử xịn, chơi Legend of Kage đến toát mồ hôi, thi xem ai nhảy cao hơn, ai giết được nhiều ninja hơn, ai cứu được công chúa nhanh hơn. Tiếng cười vang khắp cả ngõ nhỏ, còn những cái tay cầm nhựa thì rịn mồ hôi đến ướt cả lòng bàn tay.
Thỉnh thoảng, khi đang chơi hăng say, game bất ngờ bị giật hình – hiện tượng mà sau này tôi mới biết là do "quá tải sprite". Khi đó, lũ trẻ tụi tôi chỉ biết cười khúc khích, cho rằng Kage vì nhảy quá nhanh nên... game theo không kịp.
Có lần, trong lúc vội vàng né một loạt phi tiêu, tôi vô tình nhấn nhầm nút rồi rơi tự do từ ngọn cây cao xuống đất, chết tức tưởi. Thằng bạn ngồi cạnh liền vỗ vai an ủi: "Không sao, ninja phải học té trước khi học bay mà!"
Thời đó, trong cái nghèo khó, Legend of Kage chẳng chỉ là một trò chơi. Nó là cả một thế giới mộng mơ, nơi ta được trở thành anh hùng, được phiêu lưu, được chiến đấu hết mình. Mỗi lần cứu được công chúa, dù chỉ trong thế giới ảo nhỏ bé ấy, vẫn đủ để một thằng nhóc nghèo hèn cảm thấy mình vĩ đại biết bao.
Giờ đây, dù có trong tay những chiếc máy chơi game hiện đại, đồ họa mượt mà như thực, nhưng cảm xúc khi nhớ về Legend of Kage vẫn nguyên vẹn như ngày nào. Vẫn là khu rừng ấy, vẫn là những bước nhảy cao ngất trời ấy, vẫn là tiếng phi tiêu vun vút và thanh kiếm lạnh lùng quét qua làn gió.
Legend of Kage, với tất cả sự đơn giản và thô mộc của nó, đã trở thành một phần ký ức đẹp đẽ nhất trong lòng những đứa trẻ 8x, 9x ngày nào. Một trò chơi nhỏ bé, nhưng chứa đựng cả một trời mơ ước.
Bạn có thể trải nghiệm game ở đây nhé:
"Ngày xưa, chỉ cần một chiếc điện tử bốn nút và một khu rừng pixel, tuổi thơ chúng tôi đã có cả thế giới."